Ngày trước tôi có yêu 1 người, đã từng rất yêu. Bao nhiêu lỗi lầm của anh ta tôi đều dễ dàng bỏ qua, có giận nhau tôi cũng là người xin lỗi trước. Có thể sẵn sàng nửa đêm dậy đi mua phở nếu anh ta đói, anh ấy thường xuyên bắt nạt tôi, tôi vẫn ngoan ngoãn chịu đựng, có thể chấp nhận mọi tật xấu của anh ta mà không chút phàn nàn.
Thế rồi 1 ngày, tôi và anh ta cãi nhau kịch liệt. Rồi chiến tranh lạnh nhiều ngày. Anh ta vẫn cố chấp chờ đợi từ tôi 1 lời xin lỗi. Anh ấy nghĩ rằng tôi yêu anh ấy, cần anh ấy thì phải chiều chuộng và quỵ luỵ anh ấy như mọi lần, nhưng lần này thì khác. Tôi vẫn ăn bánh bơ, đội mũ phớt nhiều ngày sau. Chắc là anh ta sốc, vì không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể xa anh ta quá 2 ngày. Cho đến khi anh ấy không chịu nổi mới nhắn tin cho tôi :
“Tối làm gì không ? Đi ăn nhé “
Tôi đọc nhưng không trả lời. Tối hôm đó tôi bận hẹn đi ăn với 1 anh bạn khác. Bữa tối rất vui vẻ, tôi cười nói suốt cả buổi, chẳng thèm mảy may đến tin nhắn của anh ta.
Hai ngày sau, tôi lại tiếp tục nhận được tin nhắn :
” Em đang làm gì vậy ? Có đói không ? “
À, thì ra là tin nhắn có chủ ngữ vị ngữ hẳn hoi đấy. Thế mà suốt quãng thời gian yêu nhau, anh ta chỉ cộc cằn nhắn tin : “Đang đâu đấy ? “, “Mua bát phở 2 trứng nhé”, “Ăn gì không ?”, thế mà lúc đó tôi cũng vẫn vội vàng nhắn lại vâng vâng dạ dạ ngay được, ngu thật !
Còn bây giờ, nhận được tin nhắn này, tôi cũng chẳng thèm trả lời lại. Tối hôm đó, tôi ra đầu phố ăn cái bánh mì ba tê, uống cốc nước mía ngắm đường qua lại, chợt nhận ra, xa anh ta, cuộc sống vẫn đẹp sao, không đến mức phát điên như mình suy nghĩ.
Những ngày sau đó, những tin nhắn đến dồn dập hơn, những cuộc gọi cũng nhiều liên tục. Lần này thì chắc anh ta đã vứt bỏ hết mọi cố chấp và sĩ diện để nói nhớ tôi, yêu tôi, muốn tìm tôi, muốn quay lại. Nhưng lúc đó cuộc sống của tôi đã quen dần với việc thiếu bóng dáng anh ta, chẳng cần anh ấy nữa. Mọi thứ vẫn tốt đẹp như thường.
Nhưng đó lại là lúc anh ta điên cuồng khủng bố tin nhắn và điện thoại. Tôi bẻ mẹ sim, vứt đi thay sim khác, chuyển chỗ ở tạm thời. Yêu thì rất là yêu mà lúc phũ thì cũng chả ai bằng. Sau này nghe bạn tôi kể lại, anh ấy có đau khổ, vật vã 1 thời gian, say rượu lè nhè toàn gọi tên tôi rồi khóc, thế mà lúc yêu nhau toàn bắt nạt tôi, toàn để tôi phải rơi nước mắt, lúc đó thì sao nó không thương mình đi nhỉ.
Tôi không liên lạc với anh ấy cho đến tận bây giờ. Từng ấy thời gian, chắc anh ta cũng quên tôi rồi, thậm chí có hàng tá cô bạn gái khác. Còn tôi thì nghĩ, tình yêu thật đúng là giống như 1 con chó, mình đuổi thì nó chạy mà mình chạy thì nó lại đuổi. Thôi cứ đứng yên nhìn con chó thì con chó cũng sẽ lại nhìn mình, chẳng ai bị cắn cả.Yêu thương có mà không biết giữ thì lúc mất cũng đừng đi tìm, tốt với nhau thì ở mà dở với nhau thì next thôi.
Cũng từ mối tình đó, tôi bắt đầu học được cách phũ với đàn ông….